Archive for Tháng Năm, 2013

[Oneshot][K] Hate Letter

Posted: Tháng Năm 23, 2013 in Uncategorized

HATE LETTER

 

LÁ THƯ ĐÁNG GHÉT

Author: ohmylollipop24

Pairing: YunJae

Rating: K

Genre: comedy, romance.

Length: oneshot

Status: completed.

Translator: thoathan

Link to original: http://www.asianfanfics.com/story/view/182316

Đã được sự đồng ý của tác giả:

Per Hate letters

Lời tác giả:

Chào tất cả mọi người! Các bạn đang đọc một YunJae oneshot fanfic. Đừng đọc nếu như bạn không thích cặp đôi này, nhưng nếu bạn tin YunJae là mãi mãi thì hãy tiếp tục ủng hộ nhé …

Lời tựa:

Thật khó có thể tự do yêu đương khi biết tất cả mọi người đều phản đối, nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến cặp đôi YunJae, thậm chí họ càng trở nên mạnh mẽ hơn, càng có thêm động lực để bảo vệ những gì họ đang có, nhưng tất cả mọi thứ không như họ muốn, khi mà có vẻ công ty đã ra tay can thiệp hòng tách họ ra khỏi nhau.

***

Họ đã bị cấm không được gặp mặt nhau cả gần một tháng nay, nhưng họ chưa bao giờ từ bỏ ý nghĩ được gặp đối phương, nhưng dường như các quản lý đang cố gắng khiến họ phải bỏ cuộc.

Công ty thực sự rất có năng lực trong việc tạo ra một cuộc sống chẳng khác gì địa ngục. Bọn họ cho rằng những nỗ lực đó đủ để chia rẽ hai người, thế nhưng họ không biết rằng Jung Yunho đang cất giấu điều gì.

“Tôi bỏ cuộc! Đáng lẽ ra tôi đã nên làm như thế ngay từ đầu, nhưng vì tôi quá yêu cậu ấy, còn bây giờ tôi nhận ra rằng sẽ chỉ là vô ích nếu cứ tiếp tục mối quan hệ này.” Trong cuộc họp, Yunho đã nói như thế với ông chủ của mình, khiến cả quản lý và Changmin đều sốc nặng.

“Hyung! Em đã nghĩ anh yêu anh ấy nhiều đến nỗi không nghi ngờ gì, anh sẽ từ bỏ sự nghiệp vì tình yêu ấy.” Changmin thắc mắc.

“Tại sao anh phải làm như vậy? So với mối quan hệ không được chấp thuận này, anh yêu công việc hơn nhiều.”

“Nhưng …”

“Đủ rồi. Tôi tự hào vì cậu, Yunho. Tôi biết là sẽ có lúc cậu có thể thoát ra khỏi u mê mà. Tôi rất vui vì quyết định của cậu, cậu khiến tôi thật tự hào.”

“Nhưng ông chủ, ông có thể cho tôi một đặc ân chứ?”

“Cậu muốn đặc ăn gì?”

“Tôi muốn được gặp Kim Jaejoong lần cuối, tôi có thứ muốn đưa cho cậu ấy” Vừa nói, Yunho vừa đặt một lá thư lên bàn.

“Được thôi. Nhưng tôi phải đọc bức thư trước đã. Như vậy tôi mới biết được cậu viết những gì, tôi vẫn còn nghi ngờ về quyết định của cậu. Vậy thì để tôi biết chắc cậu đã từ bỏ Kim Jaejoong, cậu đồng ý cho tôi xem nội dung bức thư chứ?”

“Chắc chắn rồi” Yunho trả lời thoải mái.

Nội dung bức thư:

Gửi Jaejoong!

Tình yêu chân thành anh dành cho em,

Đã không còn nữa, và anh nhận ra sự căm ghét em

Lớn lên từng ngày khi anh nhìn em.

Thậm chí anh không thích gương mặt em

Một điều mà anh muốn làm là

Ngắm nhìn các cô gái khác. Anh không bao giờ muốn

Kết hôn với cậu. Lần nói chuyện cuối cùng giữa chúng ta

Thật nhàm chán và không hề

Khiến anh mong đợi gặp lại em lần nữa.

Em chỉ nghĩ cho bản thân.

Nếu chúng ta kết hôn, anh biết rằng anh sẽ tìm thấy

Cuộc sống khó khăn, và tôi sẽ không có

Niềm vui khi sống cùng em. Anh có một trái tim

Để trao đi, nhưng nó không phải là thứ

Anh muốn trao cho em. Không ai hơn em

Ngu ngốc và ích kỷ hơn cậu. Và cậu không

Có thể giúp đỡ và chăm sóc cho anh.

Anh chân thành muốn em hiểu rằng

Anh nói đều là thật. Sẽ là một đặc ân em dành cho anh

Nếu như anh cho rằng đây là kết thúc. Đừng cố

Giải đáp điều này. Lá thư của em chứa đầy

Những thứ mà tôi chẳng quan tâm. Cậu chẳng hề có

Tình yêu đích thực dành cho anh. Tạm biệt! Hãy tin anh,

Tôi chẳng hề quan tâm cậu. Xin đừng nghĩ rằng,

Anh vẫn là bạn trai của em.

Yunho

Yunho có thể nhìn thấy rõ ràng nụ cười thỏa mãn của ông chủ, và chẳng nghi ngờ gì nữa, bọn họ đã tin anh.

“Vậy? Yêu cầu của tôi được chấp thuận chứ ạ?” Yunho hỏi.

“Đương nhiên. Sáng mai cậu có thể gặp cậu ta lần cuối” Ông chủ trả lời rồi giải tán cuộc họp.

Khi chỉ còn lại anh và Changmin, cậu em út lần nữa đối diện với người anh của mình.

“Anh mất trí rồi à?”

“Không hề! Đây là kế hoạch duy nhất mà anh có thể nghĩ ra, nếu không anh chẳng thể nào gặp và giữ Joongie của anh lại được nữa.”

“Nhưng anh làm sao có thể giữ anh ấy mãi mãi khi mà anh đã có ý định bỏ rơi anh ấy.”

“Ai nói là anh sẽ bỏ Jae của anh chứ?”

“Hả?” Changmin hỏi lại trong nghi hoặc.

“Đồ ngốc. Nếu bọn họ nghĩ rằng họ đã thuyết phục được anh từ bỏ Jaejoong, vậy thì anh cũng sẽ diễn trò với bọn họ. Anh chỉ muốn họ thấy là anh không còn yêu Jaejoong nữa, như vậy bọn họ sẽ dừng cái việc lúc nào cũng giám sát anh lại, và như thế, anh sẽ có cơ hội gặp gỡ Jaejoong ngay sau lưng bọn họ.” Yunho tự hào giải thích.

“Nhưng như thế quá nguy hiểm! Chuyện gì sẽ xảy ra nếu bọn họ phát hiện ra kế hoạch của anh?”

“Không, họ sẽ chẳng tìm ra đâu, nếu như em đừng hỏi về kế hoạch của anh nữa.”

“Được rồi, em sẽ không hỏi.”

“Tốt rồi. Chúng ta đi thôi.” Yunho giữ lấy lá thư và nói.

“Anh vẫn muốn đưa bức thư này cho Jae sao?”

“Ừ.”

“Nhưng những lời anh viết quá đau lòng.”

“Em nghĩ vậy sao? Anh lại thấy nó rất ngọt ngào.”

“CÁI GÌ?? ANH MẤT TRÍ THẬT RỒI!!” Changmin kinh hoàng nói. Nhưng Yunho chỉ dành cho cậu một nụ cười rồi rời đi.

***

Sáng hôm sau, hai người họ cùng với ông chủ của họ gặp mặt ở tòa nhà SM Entertainment.

“Yunho, điều này có nghĩa gì vậy?” Jae nghi hoặc nói. Cậu nhận được cuộc gọi từ quản lý, nói rằng Yunho muốn gặp cậu, thế nhưng thay vì vui mừng cậu lại cảm thấy lo lắng, vì rất ít khi Yunho gọi điện cho quản lý của cậu.

“Tôi từ bỏ! Thật khó khăn để tôi có thể tiếp tục mối quan hệ này khi biết rằng tất cả mọi người đều phản đối nó.”

“Từ bỏ? Thực sự với em cũng rất khó khăn nhưng em không bao giờ từ bỏ! Yunho, đừng làm thế với em.” Jaejoong khẩn cầu.

“Tôi xin lỗi, Jae. Nhưng tôi đã quyết định rồi. Trước khi đi tôi muốn đưa cho cậu bức thư này, hi vọng cậu sẽ đọc nó.”

Jaejoong chỉ lẳng lặng cầm lấy bức thư và cố gắng để bản thân không khóc, thế nhưng cậu đã thất bại ngay khi Yunho bước đến trước mặt và ôm lấy cậu.

“Chỉ đọc các số lẻ thôi nhé” Yunho thì thầm.

“Sao cơ?” Jaejoong hỏi trong nghi hoặc.

“Tạm biệt Jae, chúc cậu khỏe.” Yunho nói rồi rời khỏi căn phòng.

***

Sau cuộc gặp gỡ làm trái tim nhức nhối với Yunho, Jaejoong quyết định đi thẳng về nhà, và may mắn là quản lý cho phép cậu được nghỉ ngơi khi nhìn thấy cậu quá mức buồn bã và ủ dột.

“Yunho đã nói gì nhỉ? Chỉ đọc các số lẻ? Vậy có nghĩa là sao nhỉ?” Jaejoong tự nhủ trong khi nhìn chằm chằm vào lá thư trong tay, và tò mò trỗi dậy, cậu bắt đầu mở thư vào đọc.

Nội dung ban đầu bức thư của Yunho:

Gửi Jaejoong!

1. Tình yêu chân thành anh dành cho em,

2. Đã không còn nữa, và anh nhận ra sự căm ghét em

3. Lớn lên từng ngày khi anh nhìn em.

4. Thậm chí anh không thích gương mặt em

5. Một điều mà anh muốn làm là

6. Ngắm nhìn các cô gái khác. Anh không bao giờ muốn

7. Kết hôn với cậu. Lần nói chuyện cuối cùng giữa chúng ta

8. Thật nhàm chán và không hề

9. Khiến anh mong đợi gặp lại em lần nữa.

10. Em chỉ nghĩ cho bản thân.

11. Nếu chúng ta kết hôn, anh biết rằng anh sẽ tìm thấy

12. Cuộc sống khó khăn, và tôi sẽ không có

13. Niềm vui khi sống cùng em. Anh có một trái tim

14. Để trao đi, nhưng nó không phải là thứ

15. Anh muốn trao cho em. Không ai hơn em

16. Ngu ngốc và ích kỷ hơn cậu. Và cậu không

17. Có thể giúp đỡ và chăm sóc cho anh.

18. Anh chân thành muốn em hiểu rằng

19. Anh nói đều là thật. Sẽ là một đặc ân em dành cho anh

20. Nếu như anh cho rằng đây là kết thúc. Đừng cố

21. Giải đáp điều này. Lá thư của em chứa đầy

22. Những thứ mà tôi chẳng quan tâm. Cậu chẳng hề có

23. Tình yêu đích thực dành cho anh. Tạm biệt! Hãy tin anh,

24. Tôi chẳng hề quan tâm cậu. Xin đừng nghĩ rằng,

25. Anh vẫn là bạn trai của em.

Yunho

P/S: Từ giờ, hãy gửi những lá thư đáng ghét, và chắc chắn anh sẽ rất yêu chúng.

– The end-

[NC-17] PART-TIME LOVER – CHAP 3

Posted: Tháng Năm 22, 2013 in Uncategorized

CHAP 3

Khi bóng tối tản ra rồi dần tan biến mất, Yunho thức dậy trong căn phòng trống trải. Vẫn còn quá sớm để một chàng trai rời nhà tới trường, nhưng rõ ràng hắn không muốn tự biến mình trở thành con mồi để bị trêu chọc. Yunho chẳng một chút bối rối, hay lúng túng. Có lẽ hắn sẽ ngạc nhiên nếu như cậu trai kia thừa ngu ngốc mà nán lại phòng để đối mặt với cơn giận dữ của hắn. Mọi điều về cậu trai mới này đều thật lạ lẫm, Yunho có thể chắc chắn rằng, ngoại trừ vẻ ngoài của cậu ta trông thực sự rất đẹp, thì cậu ta có xu hướng lẩn tránh phải xuất hiện trước mặt người khác. Chàng trai cao lớn cau mày, phải giải thích vấn đề này chính xác như thế nào đây, hắn băn khoăn tự hỏi, cậu trai trẻ tuổi đó dường như trở nên siêu thực với thời gian. Giống như khi mỗi con người khác đều bị ràng buộc vào trái đất – bởi đất và nước và những thứ khác nữa – hữu hình, thì Jaejoong tựa như được làm nên từ gió, ánh sáng và những thứ khác nữa có thể phai nhạt đi bất cứ lúc nào. Mình đang làm gì thế này? Yunho tự hỏi. Khiến cho cậu ta phai mờ nhanh hơn, tâm trí đưa ra câu trả lời. Chàng trai cao lớn chau mày lần nữa. Dù thế nào đi nữa thì điều đó nghe cũng thật khủng khiếp.

<***>

Jaejoong hiện đang ngồi trong phòng học chật ních người. Trên bục giảng, thầy giáo đang lải nhải giảng giải mãi về một điều gì đó chẳng mấy quan trọng, và cậu đang thả cho tâm trí mình lang thang miên man trong dòng suy nghĩ. Cổ tay cậu vẫn còn bị đau, những vết lằn màu tím đang phai dần, chạy thành những đường đỏ thẫm dọc cổ tay cậu, màu sắc của chúng nổi lên trông thật khủng khiếp trên nền da nhợt nhạt. Chẳng có ai quan tâm cả, cậu tự nhắc nhở chính mình.

Một cái vỗ nhẹ lên vai khiến cậu giật mình, cậu trai đứng phía sau cậu trao cho cậu một mảnh giấy nhỏ, một trái tim màu hồng ghi địa chỉ của cô gái thấp nhỏ ở phía trước mặt cậu. Ah, tình yêu, cậu tự nghĩ ngợi đầy mai mỉa với những gì chính cậu đã hy vọng rằng cậu sẽ có được trong tình yêu, khi cậu trai kia tiếp tục truyền qua mảnh giấy. Kibum, người bạn cũ của cậu, đã hơi đỏ mặt ngượng ngùng khi từ chối một chàng trai khác, cậu thầm nghĩ. Nhưng Jaejoong không bao giờ đổ lỗi cho những chàng trai đó, họ có những mục tiêu dễ dàng nếu không muốn nói là quá tốt. Lang thang bên ngoài với một thằng trai bao sẽ chỉ làm cho bản thân rơi vào những rắc rối tồi tệ mà thôi. Kibum thở hổn hển, hơi nghiêng đầu đưa cái nhìn bắt lấy cánh tay của một người khác. Nhưng Jae phải giả vờ rằng cậu không nghe thấy những âm thanh hay những cái nhìn đầy thương hại đó, và chiếc mặt nạ lạnh lùng của cậu lại tự động trở về đúng với vị trí của nó.

Jae đã học trong 2 năm với rất nhiều người khác nhau. Những người đó không ngừng tung nắm đấm vào cậu, mượn vở ghi của cậu, đẩy ngã cậu một cách không thương tiếc trên các hành lang và rồi xé tan cuốn vở ghi bài của cậu. Không phải các thầy cô đã không được thông báo, chỉ là họ giả vờ như không biết, giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra hết mà thôi. Cậu đã phải kiên nhẫn chờ đợi đám đông học sinh trước mặt biến mất trong các dãy hành lang trước khi thoát ra khỏi lớp học. Kibum vẫn còn nán lại ở gần đó, rồi cẩn thận đặt cuốn vở ghi của cậu lại với một tốc độ chậm hơn, khi Jaejoong đưa mắt nhìn chằm chằm ra bên ngoài cửa sổ.

“Jae à” cậu nghe thấy cậu trai kia đang thì thầm tên chính mình. Chiếc mặt nạ lạnh lùng mà cậu cố công xây dựng đổ sập xuống trở thành cát bụi. Jae ngồi yên bất động, tựa như đóng băng tại chỗ, lo lắng rằng chỉ một sự liên lạc, kết nối, đụng chạm vô ý thôi cũng đủ thiêu rụi tâm hồn cậu.

Những ngón tay của cậu trai khẽ chạm lên những vết sẹo xấu xí trên cổ tay bạn mình. Jaejoong vội vã đứng lên, giật lấy cổ tay mình. “Tớ ổn” Cậu nói với một tông giọng lạnh nhạt và dứt khoát. Cậu trai kia có vẻ bị tổn thương. “Tớ xin lỗi”, cậu ta thì thầm nho nhỏ. Cậu thở dài, mình đang rơi vào trò đùa chết tiệt nào vậy.

<***>

Yunho vượt qua đám đông, và bọn họ dạt sang bên để tránh đường cho hắn, dường như hắn rất có sức ảnh hưởng với bọn họ. Nhưng đôi mắt của hắn thì cứ chú mục vào hình ảnh đó, cậu trai kia vẫn liếc mắt nhìn lại Jaejoong khi họ cùng nhau bước ra khỏi phòng học. Yunho nổi giận “Mình không trả đủ tiền cho cậu ta hay sao mà cậu ta phải trở lại làm trai bao sớm như vậy?” Và trước khi hắn kịp nhận biết bản thân mình đang làm gì, thì những ngón tay hắn đã siết chặt cổ tay mảnh mai kia lại “Yunho-shi?” cậu trai giật mình hỏi với giọng run rẩy.

Chàng trai cao lớn hoàn toàn không thể lý giải được cơn giận dữ đang bao trùm lấy hắn, một tia chớp sáng quắc như lóe lên trên đôi mắt. Hắn kéo cậu trai nhỏ bé vào một nhà vệ sinh chật cứng. “Ra ngoài ngay lập tức”, hắn gầm gừ. Những nam sinh trong phòng vệ sinh, tất thảy đều giật mình và sau đó là sợ hãi dò xét biểu cảm của chàng nam sinh cao lớn, rất nhanh mọi thứ trở nên hỗn độn, rồi tất cả vội bỏ chạy ra ngoài.

Bây giờ, Jaejoong thậm chí còn sợ hãi hơn, cậu hoàn toàn có thể cảm nhận được tiếng đập đau đớn của trái tim mình đang dội không ngừng trong lồng ngực. Toàn bộ cơ thể cậu tựa như đông cứng lại, một cảm giác quá sức nặng nề tựa như đầu gối cậu sớm đã chẳng thể nhấc bước. Cú đấm đầu tiên quá sức bất ngờ. Từng cú đấm của Yunho liên tiếp giáng xuống má cậu, cơn đau tạo nên một vòng cung màu bạc dưới đôi mắt nhắm kín của cậu khi cậu ngã nhào trên sàn nhà ẩm ướt.

“Đồ đĩ ngu ngốc”, Yunho gằm ghè tức giận, cơn giận của hắn hầu như đã biến thành sự nguy hiểm đầy sự tổn thương. Những cú đấm để lại vết bầm đen trên da cậu trai, cậu nhăn mặt lại đau đớn khi cố gắng mở mắt ra. Và mặc dù vết bầm tím và cái nhìn đầy sợ hãi của cậu có khiến cơn giận của hắn được nguôi ngoai đi chút ít, nhưng hắn vẫn chưa hẳn đã thỏa lòng “Cậu nóng lòng được làm một thằng điếm chết tiệt, phải không?” Hắn tức giận cắn lên làn da cậu. Hắn kéo cậu dậy, đẩy Jae vào bức tường của căn phòng vệ sinh tạo nên một tiếng ‘uỵch’ lớn. Yunho cởi bỏ cà vạt của mình bằng một chuyển động nhẹ nhàng, thanh thoát và Jaejoong tự hỏi, liệu cậu có bị thắt cổ trong căn buồng vệ sinh này hay không. Và trước khi Jaejoong kịp nhận ra, cậu đã bị lật ngược lại, gò má bị ép vào bức tường lạnh toát của căn phòng.

Người đàn ông cao lớn để cho cổ tay Jae bám chặt trên người hắn. Hắn dùng chiếc cà vạt làm sợi dây buộc chặt cổ tay cậu vào các đường ống dẫn nước đang chảy xuống, dọc chiều cao căn phòng. Sợi vải trói quá chặt, cắt vào làn da Jaejoong khi cậu phản kháng cố giãy giụa để thoát ra, khiến cho máu ở cổ tay cậu hoàn toàn không thể lưu thông “Làm ơn … anh đang làm gì vậy?” cậu có thể cảm thấy nguy cơ nước mắt sẽ không cầm lại được, và sợ rằng điều đó sẽ khiến cho cậu bị ăn đấm nhiều hơn. Yunho ép cơ thể mình đè lên người Jaejoong, ghim chặt cậu vào bức tường giá lạnh. “Làm ơn, thả tôi ra đi mà” cậu van vỉ cầu xin, giọng nói vỡ ra thành tiếng thút thít.

Yunho kéo một nụ hôn dài ướt át xuống cổ cậu, khẽ mút nhẹ lên làn da trắng để cảm nhận hương vị vani tan ra trong khoang miệng chính mình. Chiếc áo sơ mi hầu như đã bị cởi ra gần hết, những nút áo bằng nhựa rẻ tiền bị bung ra dưới sự cọ sát và giật mạnh không ngừng của hắn. Cậu lại bị lật lại lần nữa, để cho trọng lượng cơ thể mình ngã vào vòng tay của hắn khi hắn tiếp tục ép một nụ hôn khác để được thưởng thức hương vị trên làn môi đỏ thẫm, căng đầy của cậu. Cơn giận dữ đã đốt cháy hết các tĩnh mạch trong hắn, và giờ đây nó tựa như một niềm khao khát, cơ thể của cậu tựa như được điêu khắc gần như hoàn hảo tựa vào trong lòng hắn. Đôi mắt cậu mở rộng, chứa đầy nước mắt và sự sợ hãi, nỗi sợ hãi hiển hiện ra ngoài một cách rõ ràng. Một thằng điếm mà cơ thể của nó chỉ đáng giá có vài đồng đang sợ hãi phải quan hệ với hắn. Thật là một trò hề đáng buồn cười làm sao! Hắn tự hỏi, suy nghĩ của hắn càng khiến hắn trở nên hung bạo hơn. “Tôi sẽ cho cậu thấy cậu là một thằng điếm thảm hại đến thế nào”, hắn bày tỏ những suy nghĩ của mình thành tiếng nói.

Tiếng khóa dây lưng bị mở khiến cho cậu trai trẻ ngây người, rồi không khỏi run lên. Giờ đây thì cậu đã bật khóc thút thít, run rẩy tới mức không thể kiểm soát “Làm ơn” cậu rên rỉ, cố khép mắt lại ngăn không cho nước mắt chảy xuống. Yunho chẳng hề bận tâm.

Chiếc quần đã bị cởi ra mà không cần một chút cố gắng. Yunho đá vào cẳng chân cậu, khiến cậu phải oằn mình. Toàn bộ cơ thể cậu không chỗ nào là không đau nhức, một mảnh vải nhỏ xíu từ chỗ quần áo cắt vào da thịt cậu, khiến cho chiếc cà vạt màu hạt dẻ nhuốm máu. Đôi chân cậu thật hoàn hảo, trắng nhợt nhạt và thật dài. Tự hỏi không biết đã có bao nhiều gã đàn ông được nó quấn lấy, hắn thầm nghĩ. Những ngón tay của Yunho bao bọc xung quanh chiều dài của Jae khiến cậu rên rỉ, âm thầm cậu xin Yunho đừng tiếp tục. Không liếc nhìn thân hình gầy yếu, nhưng đôi mắt tối của anh chàng cao lớn nói cho Jae biết cậu sẽ may mắn nếu có thể sống sót.

Lòng bàn tay hắn vuốt ve dọc chiều dài của cậu rồi đột ngột kéo mạnh, điều đó gây đau đớn hơn bất cứ điều gì khác so với khi bị người ta vuốt ve bờ mông. Một lần nữa Jae rên rỉ, giọng nói của cậu vỡ òa trong nước mắt “Làm ơn, đừng mà”. Yunho tàn nhẫn ấn mạnh đầu cậu vào tường “Không” và nỗi đau lại tiếp tục lặng lẽ gặm nhấm cậu.

Khi ngón tay đầu tiên tiến vào trong cậu khiến cho cậu giật mình, đến ngón thứ hai cậu phải hét lên. Sự đau đớn tưởng chừng như không thể chịu đựng nổi khi các ngón tay di chuyển ra vào nơi đó của cậu. Yunho ép môi mình lên môi cậu để ngăn tiếng ồn không thoát ra khỏi những bức tường. Hắn bắt đầu vuốt ve nhanh hơn cho đến khi cậu chạm ngưỡng, khiến cho dòng chất lỏng bắn ra đầy trên các ngón tay hắn và lên bức tường trước mặt. Jae bị sốc, hắn muốn làm điều đó sao? Vừa nghĩ cậu vừa âm thầm khóc trong tuyệt vọng. Yunho nhếch miệng cười một cách hài lòng “Tôi đã nói với cậu mà, cậu chẳng là gì khác hơn là một thằng điếm bẩn thỉu hết”, hắn băn khoăn tự hỏi tại sao trên ngón tay hắn lại dính máu. Hắn cởi bỏ chiếc cà vạt chỉ bằng một động tác kéo đơn giản. Jae ngã xuống nền gạch lạnh, kiệt sức và choáng váng trong cơn sốc. Cậu cố gắng kéo chân mình lại gần với cơ thể mảnh mai, cố gắng dùng chân để làm vật che chắn. Đã quá mệt mỏi, chẳng còn sức lực để mà rơi nước mắt hay gào thét nữa, cậu ngây người nhìn chằm chằm về phía trước.

Yunho bước ra khỏi gian phòng vệ sinh, quay lưng lại nhìn vào cậu đang nằm đó khóc. Chính hình ảnh đó dường như có chút lạ lùng. Ánh nắng mặt trời vàng ruộm chiếu qua khe cửa sổ đổ bóng lên trên đầu cậu trai với mái tóc xõa rủ, làn da nhợt nhạt gần như phát sáng, và khi cậu càng cong người lại, đầu xương ở bả vai dường như lộ ra, rõ ràng. Trông cậu lúc này hệt như một thiên thần sa ngã, bị trục xuất khỏi thiên đàng và bị thổi bay tới Trái Đất, Yunho thầm nghĩ. Nhưng chẳng phải tất cả những gì hắn đã nghe được suốt thời gian qua, đó là ác quỷ đi cám dỗ đàn ông đó sao? Và Jaejoong không là gì khác hơn mà chính là con ác quỷ đó, Yunho phán quyết.

[24.04.13][Radio] Trở Về …

Posted: Tháng Năm 20, 2013 in Uncategorized
Radio Team
Reposter: thoathan
Editor: thoathan
VJ: thoathan
Designer: thoathan


Poster

Ai bảo thời gian là một dòng chảy miên man, bất tận không có điểm dừng?

Ai bảo khi thời gian trôi qua sẽ cuốn theo tất cả, khiến mọi thứ đều theo đó nhạt phai?

Kỳ thực thời gian là đan cài của rất nhiều những vòng tuần hoàn lớn nhỏ!

Mỗi ngày bắt đầu bằng ánh sáng ban mai, và tàn lụi trong ánh hoàng hôn.

Mỗi tuần bắt đầu bằng ngày thứ hai, rồi kết thúc vào ngày chủ nhật.

Khi Trái Đất quay đủ một vòng xung quanh Mặt Trời, ấy là khi một năm cũ đã qua đi, và một năm mới lại đến.

Cứ thế, sau mỗi một vòng tuần hoàn của bánh xe thời gian, mọi thứ lại trở về với một vòng quay bất tận.

Phải chăng đó chính là sự diệu kỳ của thời gian?

Không phải là thứ vô tình xóa nhòa đi vạn vật, mà thời gian là phương thuốc nhiệm màu đưa chúng ta trở về những nơi ta đã đi qua, những xúc cảm mà ta đã từng trải, và đốt cháy trong tim ta ngọn lửa của thương yêu cùng đam mê?

Vậy thì tại sao chúng ta cứ mãi mải miết, vội vã chạy theo hòng đuổi kịp thời gian, mà không thử một lần dừng chân lại, thuận theo quỹ đạo của cỗ máy thời gian để tìm một con đường để trở về?

Hãy đắm mình trong dòng chảy ấy, để cùng với Gods Radio “Trở về” các bạn nhé!

 

 

Bánh xe thời gian vẫn chậm rãi quay, không phải là để cuốn trôi mọi thứ, mà là để cho ký ức, kỷ niệm, và niềm tin thêm mãnh liệt trong mỗi trái tim.

Đi một vòng lớn, vẫn sẽ có lúc trở về. Như các chàng trai TVXQ của chúng ta vậy. Họ đã trở về, từng người một. Và hẳn sẽ có một lúc nào đó, họ trở về – cùng nhau.

 

 

 

DOWNLOAD

ONLINE