[NC-17] PART-TIME LOVER – CHAP 3

Posted: Tháng Năm 22, 2013 in Uncategorized

CHAP 3

Khi bóng tối tản ra rồi dần tan biến mất, Yunho thức dậy trong căn phòng trống trải. Vẫn còn quá sớm để một chàng trai rời nhà tới trường, nhưng rõ ràng hắn không muốn tự biến mình trở thành con mồi để bị trêu chọc. Yunho chẳng một chút bối rối, hay lúng túng. Có lẽ hắn sẽ ngạc nhiên nếu như cậu trai kia thừa ngu ngốc mà nán lại phòng để đối mặt với cơn giận dữ của hắn. Mọi điều về cậu trai mới này đều thật lạ lẫm, Yunho có thể chắc chắn rằng, ngoại trừ vẻ ngoài của cậu ta trông thực sự rất đẹp, thì cậu ta có xu hướng lẩn tránh phải xuất hiện trước mặt người khác. Chàng trai cao lớn cau mày, phải giải thích vấn đề này chính xác như thế nào đây, hắn băn khoăn tự hỏi, cậu trai trẻ tuổi đó dường như trở nên siêu thực với thời gian. Giống như khi mỗi con người khác đều bị ràng buộc vào trái đất – bởi đất và nước và những thứ khác nữa – hữu hình, thì Jaejoong tựa như được làm nên từ gió, ánh sáng và những thứ khác nữa có thể phai nhạt đi bất cứ lúc nào. Mình đang làm gì thế này? Yunho tự hỏi. Khiến cho cậu ta phai mờ nhanh hơn, tâm trí đưa ra câu trả lời. Chàng trai cao lớn chau mày lần nữa. Dù thế nào đi nữa thì điều đó nghe cũng thật khủng khiếp.

<***>

Jaejoong hiện đang ngồi trong phòng học chật ních người. Trên bục giảng, thầy giáo đang lải nhải giảng giải mãi về một điều gì đó chẳng mấy quan trọng, và cậu đang thả cho tâm trí mình lang thang miên man trong dòng suy nghĩ. Cổ tay cậu vẫn còn bị đau, những vết lằn màu tím đang phai dần, chạy thành những đường đỏ thẫm dọc cổ tay cậu, màu sắc của chúng nổi lên trông thật khủng khiếp trên nền da nhợt nhạt. Chẳng có ai quan tâm cả, cậu tự nhắc nhở chính mình.

Một cái vỗ nhẹ lên vai khiến cậu giật mình, cậu trai đứng phía sau cậu trao cho cậu một mảnh giấy nhỏ, một trái tim màu hồng ghi địa chỉ của cô gái thấp nhỏ ở phía trước mặt cậu. Ah, tình yêu, cậu tự nghĩ ngợi đầy mai mỉa với những gì chính cậu đã hy vọng rằng cậu sẽ có được trong tình yêu, khi cậu trai kia tiếp tục truyền qua mảnh giấy. Kibum, người bạn cũ của cậu, đã hơi đỏ mặt ngượng ngùng khi từ chối một chàng trai khác, cậu thầm nghĩ. Nhưng Jaejoong không bao giờ đổ lỗi cho những chàng trai đó, họ có những mục tiêu dễ dàng nếu không muốn nói là quá tốt. Lang thang bên ngoài với một thằng trai bao sẽ chỉ làm cho bản thân rơi vào những rắc rối tồi tệ mà thôi. Kibum thở hổn hển, hơi nghiêng đầu đưa cái nhìn bắt lấy cánh tay của một người khác. Nhưng Jae phải giả vờ rằng cậu không nghe thấy những âm thanh hay những cái nhìn đầy thương hại đó, và chiếc mặt nạ lạnh lùng của cậu lại tự động trở về đúng với vị trí của nó.

Jae đã học trong 2 năm với rất nhiều người khác nhau. Những người đó không ngừng tung nắm đấm vào cậu, mượn vở ghi của cậu, đẩy ngã cậu một cách không thương tiếc trên các hành lang và rồi xé tan cuốn vở ghi bài của cậu. Không phải các thầy cô đã không được thông báo, chỉ là họ giả vờ như không biết, giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra hết mà thôi. Cậu đã phải kiên nhẫn chờ đợi đám đông học sinh trước mặt biến mất trong các dãy hành lang trước khi thoát ra khỏi lớp học. Kibum vẫn còn nán lại ở gần đó, rồi cẩn thận đặt cuốn vở ghi của cậu lại với một tốc độ chậm hơn, khi Jaejoong đưa mắt nhìn chằm chằm ra bên ngoài cửa sổ.

“Jae à” cậu nghe thấy cậu trai kia đang thì thầm tên chính mình. Chiếc mặt nạ lạnh lùng mà cậu cố công xây dựng đổ sập xuống trở thành cát bụi. Jae ngồi yên bất động, tựa như đóng băng tại chỗ, lo lắng rằng chỉ một sự liên lạc, kết nối, đụng chạm vô ý thôi cũng đủ thiêu rụi tâm hồn cậu.

Những ngón tay của cậu trai khẽ chạm lên những vết sẹo xấu xí trên cổ tay bạn mình. Jaejoong vội vã đứng lên, giật lấy cổ tay mình. “Tớ ổn” Cậu nói với một tông giọng lạnh nhạt và dứt khoát. Cậu trai kia có vẻ bị tổn thương. “Tớ xin lỗi”, cậu ta thì thầm nho nhỏ. Cậu thở dài, mình đang rơi vào trò đùa chết tiệt nào vậy.

<***>

Yunho vượt qua đám đông, và bọn họ dạt sang bên để tránh đường cho hắn, dường như hắn rất có sức ảnh hưởng với bọn họ. Nhưng đôi mắt của hắn thì cứ chú mục vào hình ảnh đó, cậu trai kia vẫn liếc mắt nhìn lại Jaejoong khi họ cùng nhau bước ra khỏi phòng học. Yunho nổi giận “Mình không trả đủ tiền cho cậu ta hay sao mà cậu ta phải trở lại làm trai bao sớm như vậy?” Và trước khi hắn kịp nhận biết bản thân mình đang làm gì, thì những ngón tay hắn đã siết chặt cổ tay mảnh mai kia lại “Yunho-shi?” cậu trai giật mình hỏi với giọng run rẩy.

Chàng trai cao lớn hoàn toàn không thể lý giải được cơn giận dữ đang bao trùm lấy hắn, một tia chớp sáng quắc như lóe lên trên đôi mắt. Hắn kéo cậu trai nhỏ bé vào một nhà vệ sinh chật cứng. “Ra ngoài ngay lập tức”, hắn gầm gừ. Những nam sinh trong phòng vệ sinh, tất thảy đều giật mình và sau đó là sợ hãi dò xét biểu cảm của chàng nam sinh cao lớn, rất nhanh mọi thứ trở nên hỗn độn, rồi tất cả vội bỏ chạy ra ngoài.

Bây giờ, Jaejoong thậm chí còn sợ hãi hơn, cậu hoàn toàn có thể cảm nhận được tiếng đập đau đớn của trái tim mình đang dội không ngừng trong lồng ngực. Toàn bộ cơ thể cậu tựa như đông cứng lại, một cảm giác quá sức nặng nề tựa như đầu gối cậu sớm đã chẳng thể nhấc bước. Cú đấm đầu tiên quá sức bất ngờ. Từng cú đấm của Yunho liên tiếp giáng xuống má cậu, cơn đau tạo nên một vòng cung màu bạc dưới đôi mắt nhắm kín của cậu khi cậu ngã nhào trên sàn nhà ẩm ướt.

“Đồ đĩ ngu ngốc”, Yunho gằm ghè tức giận, cơn giận của hắn hầu như đã biến thành sự nguy hiểm đầy sự tổn thương. Những cú đấm để lại vết bầm đen trên da cậu trai, cậu nhăn mặt lại đau đớn khi cố gắng mở mắt ra. Và mặc dù vết bầm tím và cái nhìn đầy sợ hãi của cậu có khiến cơn giận của hắn được nguôi ngoai đi chút ít, nhưng hắn vẫn chưa hẳn đã thỏa lòng “Cậu nóng lòng được làm một thằng điếm chết tiệt, phải không?” Hắn tức giận cắn lên làn da cậu. Hắn kéo cậu dậy, đẩy Jae vào bức tường của căn phòng vệ sinh tạo nên một tiếng ‘uỵch’ lớn. Yunho cởi bỏ cà vạt của mình bằng một chuyển động nhẹ nhàng, thanh thoát và Jaejoong tự hỏi, liệu cậu có bị thắt cổ trong căn buồng vệ sinh này hay không. Và trước khi Jaejoong kịp nhận ra, cậu đã bị lật ngược lại, gò má bị ép vào bức tường lạnh toát của căn phòng.

Người đàn ông cao lớn để cho cổ tay Jae bám chặt trên người hắn. Hắn dùng chiếc cà vạt làm sợi dây buộc chặt cổ tay cậu vào các đường ống dẫn nước đang chảy xuống, dọc chiều cao căn phòng. Sợi vải trói quá chặt, cắt vào làn da Jaejoong khi cậu phản kháng cố giãy giụa để thoát ra, khiến cho máu ở cổ tay cậu hoàn toàn không thể lưu thông “Làm ơn … anh đang làm gì vậy?” cậu có thể cảm thấy nguy cơ nước mắt sẽ không cầm lại được, và sợ rằng điều đó sẽ khiến cho cậu bị ăn đấm nhiều hơn. Yunho ép cơ thể mình đè lên người Jaejoong, ghim chặt cậu vào bức tường giá lạnh. “Làm ơn, thả tôi ra đi mà” cậu van vỉ cầu xin, giọng nói vỡ ra thành tiếng thút thít.

Yunho kéo một nụ hôn dài ướt át xuống cổ cậu, khẽ mút nhẹ lên làn da trắng để cảm nhận hương vị vani tan ra trong khoang miệng chính mình. Chiếc áo sơ mi hầu như đã bị cởi ra gần hết, những nút áo bằng nhựa rẻ tiền bị bung ra dưới sự cọ sát và giật mạnh không ngừng của hắn. Cậu lại bị lật lại lần nữa, để cho trọng lượng cơ thể mình ngã vào vòng tay của hắn khi hắn tiếp tục ép một nụ hôn khác để được thưởng thức hương vị trên làn môi đỏ thẫm, căng đầy của cậu. Cơn giận dữ đã đốt cháy hết các tĩnh mạch trong hắn, và giờ đây nó tựa như một niềm khao khát, cơ thể của cậu tựa như được điêu khắc gần như hoàn hảo tựa vào trong lòng hắn. Đôi mắt cậu mở rộng, chứa đầy nước mắt và sự sợ hãi, nỗi sợ hãi hiển hiện ra ngoài một cách rõ ràng. Một thằng điếm mà cơ thể của nó chỉ đáng giá có vài đồng đang sợ hãi phải quan hệ với hắn. Thật là một trò hề đáng buồn cười làm sao! Hắn tự hỏi, suy nghĩ của hắn càng khiến hắn trở nên hung bạo hơn. “Tôi sẽ cho cậu thấy cậu là một thằng điếm thảm hại đến thế nào”, hắn bày tỏ những suy nghĩ của mình thành tiếng nói.

Tiếng khóa dây lưng bị mở khiến cho cậu trai trẻ ngây người, rồi không khỏi run lên. Giờ đây thì cậu đã bật khóc thút thít, run rẩy tới mức không thể kiểm soát “Làm ơn” cậu rên rỉ, cố khép mắt lại ngăn không cho nước mắt chảy xuống. Yunho chẳng hề bận tâm.

Chiếc quần đã bị cởi ra mà không cần một chút cố gắng. Yunho đá vào cẳng chân cậu, khiến cậu phải oằn mình. Toàn bộ cơ thể cậu không chỗ nào là không đau nhức, một mảnh vải nhỏ xíu từ chỗ quần áo cắt vào da thịt cậu, khiến cho chiếc cà vạt màu hạt dẻ nhuốm máu. Đôi chân cậu thật hoàn hảo, trắng nhợt nhạt và thật dài. Tự hỏi không biết đã có bao nhiều gã đàn ông được nó quấn lấy, hắn thầm nghĩ. Những ngón tay của Yunho bao bọc xung quanh chiều dài của Jae khiến cậu rên rỉ, âm thầm cậu xin Yunho đừng tiếp tục. Không liếc nhìn thân hình gầy yếu, nhưng đôi mắt tối của anh chàng cao lớn nói cho Jae biết cậu sẽ may mắn nếu có thể sống sót.

Lòng bàn tay hắn vuốt ve dọc chiều dài của cậu rồi đột ngột kéo mạnh, điều đó gây đau đớn hơn bất cứ điều gì khác so với khi bị người ta vuốt ve bờ mông. Một lần nữa Jae rên rỉ, giọng nói của cậu vỡ òa trong nước mắt “Làm ơn, đừng mà”. Yunho tàn nhẫn ấn mạnh đầu cậu vào tường “Không” và nỗi đau lại tiếp tục lặng lẽ gặm nhấm cậu.

Khi ngón tay đầu tiên tiến vào trong cậu khiến cho cậu giật mình, đến ngón thứ hai cậu phải hét lên. Sự đau đớn tưởng chừng như không thể chịu đựng nổi khi các ngón tay di chuyển ra vào nơi đó của cậu. Yunho ép môi mình lên môi cậu để ngăn tiếng ồn không thoát ra khỏi những bức tường. Hắn bắt đầu vuốt ve nhanh hơn cho đến khi cậu chạm ngưỡng, khiến cho dòng chất lỏng bắn ra đầy trên các ngón tay hắn và lên bức tường trước mặt. Jae bị sốc, hắn muốn làm điều đó sao? Vừa nghĩ cậu vừa âm thầm khóc trong tuyệt vọng. Yunho nhếch miệng cười một cách hài lòng “Tôi đã nói với cậu mà, cậu chẳng là gì khác hơn là một thằng điếm bẩn thỉu hết”, hắn băn khoăn tự hỏi tại sao trên ngón tay hắn lại dính máu. Hắn cởi bỏ chiếc cà vạt chỉ bằng một động tác kéo đơn giản. Jae ngã xuống nền gạch lạnh, kiệt sức và choáng váng trong cơn sốc. Cậu cố gắng kéo chân mình lại gần với cơ thể mảnh mai, cố gắng dùng chân để làm vật che chắn. Đã quá mệt mỏi, chẳng còn sức lực để mà rơi nước mắt hay gào thét nữa, cậu ngây người nhìn chằm chằm về phía trước.

Yunho bước ra khỏi gian phòng vệ sinh, quay lưng lại nhìn vào cậu đang nằm đó khóc. Chính hình ảnh đó dường như có chút lạ lùng. Ánh nắng mặt trời vàng ruộm chiếu qua khe cửa sổ đổ bóng lên trên đầu cậu trai với mái tóc xõa rủ, làn da nhợt nhạt gần như phát sáng, và khi cậu càng cong người lại, đầu xương ở bả vai dường như lộ ra, rõ ràng. Trông cậu lúc này hệt như một thiên thần sa ngã, bị trục xuất khỏi thiên đàng và bị thổi bay tới Trái Đất, Yunho thầm nghĩ. Nhưng chẳng phải tất cả những gì hắn đã nghe được suốt thời gian qua, đó là ác quỷ đi cám dỗ đàn ông đó sao? Và Jaejoong không là gì khác hơn mà chính là con ác quỷ đó, Yunho phán quyết.

Bình luận về bài viết này