CHAP 1
“Tôi cái gì?” Jung Yunho đột ngột hỏi, gương mặt tràn ngập sự hoài nghi, còn chàng trai được hỏi hiện đang dựa lưng vào tường, nhếch khóe môi lên cười “Ồ, Yunho, có lẽ cậu không nên khiến cho người bạn cùng phòng cuối cùng của mình phải cuốn gói đi chứ”.
Chàng trai cao hơn nhăn nhó “Im đi Yoochun, cậu ta khiến tôi khó chịu”
Yoochun đảo mắt “Yunho, dù sao đi nữa thì cậu cũng không thể tra tấn người khác, rồi khiến cho người ta bị đuổi khỏi trường được”.
Nhếch mép, chàng trai cao hơn tuyên bố “Dĩ nhiên là tôi có thể, người mới sẽ không trụ nổi hết một tuần đâu”.
<***>
“Cái gì?” Junsu túm bả vai cậu trai kia lắc mạnh “Jaejoong hyung, không phải thật thế chứ?”. Cậu ngờ vực nhìn vào giấy thông báo chính thức hiện đang ở trong tay anh trai mình. Cậu bé nhỏ nhắn thở dài, trở lại bãi cỏ rồi ngồi xuống, “nhưng hyung à, đàn anh đó thực sự là một tay chơi có tiếng đấy” Junsu thực sự lo lắng.
Jaejoong chỉ đơn thuần khép mắt lại, thực sự chả có vấn đề gì dù cho bạn cùng phòng của cậu có ra sao, anh ta có thể là một kẻ chuyên đi bắt nạt, một gã đồng bóng, hoặc có thể, giống như hàng ngàn kẻ lầm lạc khác ở ngôi trường này, muốn được một lần với cậu.
“Hyung à, anh ổn chứ?” cậu em trai chọc chọ vào sườn anh mình dò hỏi. Đúng lúc này chuông điện thoại của Jaejoong vang lên.
Không cả thèm mở mắt, cậu trai lớn tuổi hơn mệt mỏi bấm máy trả lời “Xin chào” Một giọng nói thô tục vang lên “Phòng 307 nhé, bé yêu”, Jaejoong ầm ừ “chờ 5 phút”, nói rồi cậu đóng điện thoại lại.
“Bạn trai của anh đấy à?” cậu bé trêu chọc anh trai mình. Jaejoong nhìn em trai một chút, rồi nở nụ cười.
Cậu không thể tin được em trai cậu đã trưởng thành bao nhiêu trong hai năm qua, từ sau khi cha mẹ cậu chết trong một vụ tai nạn xe bi thảm. Lúc này nhìn thấy nụ cười của thằng bé, nhìn thấy nó lần nữa nở nụ cười khiến cho Jaejoong quên hết những đâu khổ mà cậu phải chịu suốt thời gian qua.
<***>
Jaejoong kịp thời tìm đến ký túc xá, phòng 307 không khó tìm, nó thuộc khu phòng của các đàn anh. Cửa phòng treo một tấm biển lớn “Không làm phiền”, Jaejoong không gõ cửa và cậu cũng chẳng ngạc nhiên khi thấy nó không bị khóa – họ chẳng bao giờ khóa hết.
Căn phòng, tự nó chẳng có gì khác thường, một phòng ký túc xá với hai giường ngủ có treo một vài tấm áp-phích, sách cũ mượn từ thư viện trường vứt bừa bộn trên bàn. Đèn đã bị tắt, thay vào đó là một ngọn đèn học nhỏ thắp sáng ở một góc, người gọi cho cậu hiện đang ngồi sụp ở góc tường. “Lee”, cậu gọi đơn giản, không mấy nhiệt tình với cái việc giới thiệu không cần thiết.
“Tiền ở trên bàn”, gã cất tiếng, trong khi đôi mắt tràn ngập những ham muốn tăm tối đang dò xét chàng trai trẻ đứng trước mặt gã lúc này. Nhanh chóng và tự nhiên, Jaejoong sải bước về phía chiếc bàn, cậu đếm cái nùi giấy bạc nhàu nát rồi bỏ vào túi. Gã trai lớn tuổi hơn muốn ôm lấy bờ vai Jaejoong, nhưng chỉ bằng một cái hích nhẹ, cậu đẩy gã ra.
“Không chạm, không hôn” cậu bình thản lên tiếng. Gã kia tức giận “Đồ chó cái chết tiệt”, hắn ta làu bàu nhưng không có bất kỳ hành động nào cố chạm vào cậu nữa.
Jae nhìn người khách của mình một cách đánh giá, thừa cân và đầy tàn nhang, cậu sẽ chẳng để cho bất cứ ai “thượng”, nhưng dẫu sao đi chăng nữa thì gã cũng đã trả tiền, một chút áp lực, một chút thiếu kiên nhãn đè nặng trên vai cậu, cậu làm cử chỉ vội vàng.
Jaejoong cúi xuống, đầu gối chạm vào nền gỗ cứng với một tiếng “thụp” khá lớn. đôi mắt cậu trống rỗng, gương mặt như đang đeo một chiếc mặt nạ bằng đá lạnh khi cậu thực hiện cái việc mà cậu đã làm cả hàng trăm lần.
Nhanh chóng tháo tung những chiếc nút, tiếng zip được kéo ra tựa như một hồi chuông báo động chói tai với cậu trai mảnh khảnh, nhưng cậu tự dằn lòng, tự nhắc nhở bản thân trong tâm trí, rằng cậu không cần để ý, không được nghĩ đến nữa.
Một cách khéo léo, ngón tay cậu bao xung quanh cái “vòi nước” đang ủ rũ qua lớp quần lót bằng cotton, lướt những ngón tay thật nhẹ nhàng, cậu chuyển động các ngón tay vuốt ve kích thích một nửa thành viên kia. Gã trai cao lớn nhắm tịt mắt lại khi cậu trai kia thăm dò vào trong lớp vải, những tiếp xúc da thịt, những ngón tay ấm áp bao trùm lên những thớ thịt căng cứng, và trước khi gã có thể cảm nhận được sự nóng ấm trên “cò sung” của mình, những ngón tay đã bị thế chỗ bởi khoang miệng của cậu trai.
Đôi mắt gã mở ra vì kích động, đôi môi tròn đầy của người con trai mảnh mai đang mút trên vật nam tính của gã tạo nên một cảm giác cực khoái. Khiến gã ghì chặt người lên bàn. Lee vươn những ngón tay túm lấy những lọn tóc đen của cậu trai, kéo cậu lại gần, hắn muốn nhiều hơn nữa.
“Mút nữa đi, đồ chó cái” gã khàn khàn đẩy sâu hơn vào cổ họng Jae, cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng kiểm soát phản ứng của bản thân. Cậu thấy may mắn làm sao cậu đã không ăn suốt 10 giờ rồi, nếu không thì đã ói ra mất. Cậu đưa lưỡi đánh vài đường dọc theo trục của cái thứ ghê tởm kia. Cảm giác nóng ẩm trên vùng da nhạy cảm kiến Lee đến sát vạc ngưỡng, hắn ép mạnh khiến cho miệng cậu hoàn toàn bao trọn lấy thành viên của gã rồi xuất tinh.
Cái chất lỏng nóng, nhầy nhụa và hơi đắng khiến cảm giác buồn nồn trào lên cổ Jaejoong, nhưng cậu cố giữ bình tĩnh bằng một hơi thở sâu, cậu cố nuốt nó vào, nuốt như thể cậu thực sự muốn vậy. Cậu buông thành viên của gã ra, nhả dần miệng rồi đánh lưỡi trên đầu chóp, khiến gã thanh niên kia phải rùng mình.
<***>
Yunho đang vác theo cái túi cực kỳ nặng trong khi “người bạn tốt nhất” của hắn lại nhàn nhã, thong dong đi bên cạnh mà chẳng thèm giúp đỡ lấy một chút.
“Phòng 310 ở ngay trong góc ấy” Yoochun lên tiếng, “Cảm ơn nhiều nhiều lắm” và Yunho trả lời. Anh chàng kia chỉ nhe răng ra cười “Này, Yunho, tập thể dục rất tốt cho cậu mà” vừa nói anh vừa đấm vào vai bạn mình, người đàn ông cao hơn chỉ còn biết đảo mắt. Phòng 307 đột ngột mở ra, đi ra là một cậu bé với gương mặt đỏ bừng, kích động, biết rằng đó là phòng của con mọt sách Lee, Yunho chẳng thể nhịn được bình luận “bất cứ gã đàn ông nào cũng có thể ngủ với cậu ta, miễn là họ trả tiền”, khi hắn nhín thấy Yoochun thay vì mỉm cười lại đang nhìn theo cậu bé xanh xao kia với một sự tò mò nhất định. Cậu bé được nhắc đến có dáng người thấp, khung người mảnh mai, gầy gò, làn da nhợt nhạt và mái tóc đen nhánh được cắt ngang trán che đi gương mặt, chỉ có thể nhận thấy một dáng người cân xứng với đôi môi đỏ thắm.
Cái nhìn chán ghét trên gương mặt Yoochun chẳng thể nào nhầm lẫn đươc khi anh trao một cái nhìn lạnh lùng đối diện với cậu trai “oh yeah, cậu ta đã được trả tiền để làm việc đó”, anh đáp lời hắn.
Yunho bị choáng váng “Gì cơ?”, anh hỏi, Yoochun dõi theo cậu trai mảnh mai biến mất với thái độ kinh thường ra mặt “Cậu ta là trai bao của trường”, Yoochun trả lời “và là bạn cùng phòng mới của cậu đấy”.
Yunho không thể gạt bỏ ký ức về những gì cậu trai nhợt nhạt kia sẽ phải đối mặt ra khỏi đầu, từ từ kéo một nụ cười trên môi “oh, cậu ta sẽ nhanh chóng phải rời khỏi đó thôi”, hắn nói.
Yoochun đã không bỏ lỡ mắt tia sáng hung hiểm vừa lóe lên trong đôi mắt người bạn thân nhất của mình, nhưng cho dù trường học có bị nhiễm bẩn thì anh cũng chẳng quan tâm mà đi thu dọn hay tiêu diệt chúng.